Cuối năm 2010, tôi bắt đầu dùng facebook. Cũng như tất cả mọi người.
Tôi bắt đầu kết bạn với những người xung quanh, đó là bạn học cùng lớp,
cùng trường hay các bạn bè cùng sở thích bóng đá, kiếm hiệp. Tôi phát
hiện ra facebook có một sức hấp dẫn khác biệt hẳn so với blog opera, 360
hay các diễn đàn mà tôi đã sinh hoạt trước đó. Đây là nơi mà trang cá
nhân của bạn sẽ là vương quốc của bạn, và bạn là một vị vua có quyền
sinh sát, bạn sẽ là admin của diễn đàn, đồng thời có thể nêu lên chính
kiến của mình với lượng người đọc xung quanh, để làm nổi bật cái tôi mà
bạn bị đè nén ở cuộc sống thực.
Tính năng đặc biệt đó đi cùng nút like, đã tạo nên một sức hấp dẫn cực kỳ đặc biệt cho facebook.
Ngày đó cách dùng facebook của tôi hoàn toàn bản năng. Tôi đam mê viết.
Bởi thế khi có môi trường này, tôi liền viết cho sướng tay. Tôi viết về
các vấn đề xã hội, chính trị, lịch sử, bóng đá. Nhưng cái tôi có được
ngày đầu lại khá buồn bã. Bạn bè xung quanh tôi thì cười cợt, “thằng này
rảnh quá”, “thằng này tự sướng”, kính thưa các loại “thằng này….”.
Tôi nhớ nhất 2 câu chuyện. Câu chuyện 1 là khi tôi bình luận trận đấu
Việt Nam thua Malaysia, thằng bạn hồi cấp 3 vào comment “Tao đây giành
học bổng của trường, mày đừng có như thế nữa.” Tôi cũng không hiểu nổi
luôn, tôi bàn bóng đá chứ có làm gì miếng cơm hắn đâu, mà hắn cay nghiệt
thế? Câu chuyện thứ hai là khi tôi bình luận về một quan điểm chính trị
về Biển Đông. Thời điểm ấy có vụ cắt cáp tàu Bình Minh. Có 1 lão cũng
lớn hơn tôi 5, 6 tuổi vào chửi tôi “Cái thứ cụ non. Biết quái gì đâu mà
bày đặt bình luận thế”. Ở Việt Nam có điều lạ, người trẻ bàn chính trị -
xã hội thì bị người lớn tuổi chửi?
Đó là 2 câu chuyện tiêu biểu
liên quan đến những ngày viết đầu của tôi, còn những cái chuyện hầm bà
lằng thì vô số kể. Chẳng hạn, đi chửi Tung Cẩu thì bị gọi là "anh hùng
bàn phím". Đi chê quyết định sai lầm thì bị gọi là "đồ trẻ trâu". Nói
cái gì to tát thì bị gọi là "lớn lối". Đi đánh giá người khác thì bị nói
"nhìn lại mình đi". Cái cuộc đời này rất là khó sống, kể cả trên cái
facebook này.
Hôm nay nhớ lại câu chuyện cũ, chợt nghĩ, nếu như
hôm đó tôi dễ dàng ngã lòng trước những lời nói cay nghiệt ấy, thì có lẽ
bây giờ tôi cũng nhàn nhạt như họ, đi theo họ, làm bạn với họ, và có
thể cũng sẽ lên tiếng chê bai những người trẻ dám nói suy nghĩ của mình.
Chứ không phải như bây giờ, ngồi viết ra những bài báo, bài bình luận
lịch sử, những bài trong Người Trẻ Nhìn ở đây, và mang theo hy vọng giúp
ích ít nhiều cho các em, các bậc phụ huynh.
Tôi coi đấy là sống có ích vậy.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn phải luôn đối mặt với những lời dè bỉu, những
tiếng nói xấu. Nhưng nếu tôi bận quay đầu, thì tôi không thể bước tiếp
được. Cũng như bạn không thể chiều lòng tất cả, và bạn cũng chẳng phải
là thánh sống để cười với những kẻ đâm sau lưng mình. Việc làm cải lương
chẳng có tác dụng gì ngoài việc níu chân bạn.
Nếu xã hội này được phán xét bằng những lời nói xấu, tôi tin Cristiano Ronaldo có 100 mạng cũng phải tự tử hết rồi.
Trong tác phẩm “Mật mã Da Vinci”, có câu chuyện về một cô gái sống với
người ông của mình là giám đốc viện bảo tàng. Ông đã dạy cô với cẩm nang
của một trí thức từ khi còn nhỏ. Khi lớn lên, cô quyến rũ, xuất sắc và
đầy học thức. “Ông cụ non”, “Bà cụ non” ở Việt Nam ta là sự chê cười,
nhưng ở phương Tây là sự ghi nhận về một ý thức lớn từ khi ra đời.
Khi thần đồng Đỗ Nhật Nam nói ra suy nghĩ của em ngược với số đông, tôi
chứng kiến những stt trên facebook này chửi em, chê cười em, và đỉnh
điểm câu nói “Tao chống mắt lên coi 3 năm nữa mày đi đến đâu?” Tôi không
hiểu nổi. Thật sự không hiểu. Tại sao người lớn mà nhỏ nhen ti tiện
vậy? Em có thể đúng, em có thể sai. Nhưng là người lớn cần quảng đại chứ
không phải là cầu mong cho 1 đứa bé ngã ngựa. Và chưa kể hãy đặt mình
vào độ tuổi của các em lúc đó, thành tích của bạn so với em ấy là cái
gì? Bạn của 10 tuổi dám nói Đỗ Nhật Nam không?
Cậu bé đó không thuộc về nơi này.
Đôi khi tôi vẫn biết ơn vô cùng những người bạn luôn ủng hộ tôi, những
người quen biết và cả những người không quen. Chính họ đã gián tiếp tạo
ra tôi hôm nay. Nhưng trong những ngày đầu, thì chẳng có ai bên tôi cả.
Tôi phải đứng đó, đương đầu với miệng lưỡi thiên hạ và giành giật lấy về
mình sự tôn trọng. Và tôi khuyên bạn trẻ cũng hãy như vậy, đừng bao
giờ ngã lòng trước những lời cay nghiệt nhắm vào bạn mà bỏ đi đam mê của
mình. Bạn có thể thành công và cũng có thể thất bại. Nhưng bạn sẽ không
tiếc và bạn có thể mỉm cười, bởi:
“Họ cười tôi vì tôi không giống họ / Tôi cười họ vì họ quá giống nhau”.
(Dũng Phan)
ABOUT THE AUTHOR
Lịch sử quân sự, nghê thuật chiến tranh và những tướng lĩnh kiệt xuất
TEN SINN AT IACON - Titanium Hair Clipper - TITanium
Trả lờiXóaTEN ridge wallet titanium SINN AT IACON. IACON titanium rod in femur complications is a gemstone that has earned its reputation as a titanium exhaust tips gemstone collector. This gemstone is one titanium trim of the finest pieces $24.99 · In harbor freight titanium welder stock